李白的《行路难》仅三首,没有其四。
这三首诗联系紧密,不可分割。唐玄宗天宝元年(742年),李白奉诏入京,担任翰林供奉。可是入京后,他却没被唐玄宗重用,还受到权臣的谗毁排挤,两年后被“赐金放还”,变相撵出了长安。《唐宋诗醇》以为《行路难三首》皆天宝三载(744年)离开长安时所作。
拟 nǐ 行 xíng 路 lù 难 nán· 其 qí 四 sì
( 南 nán 北 běi 朝 cháo) 鲍 bào 照 zhào
泻 xiè 水 shuǐ 置 zhì 平 píng 地 dì, 各 gè 自 zì 东 dōng 西 xī 南 nán 北 běi 流 liú。
人 rén 生 shēng 亦 yì 有 yǒu 命 mìng, 安 ān 能 néng 行 xíng 叹 tàn 复 fù 坐 zuò 愁 chóu?
酌 zhuó 酒 jiǔ 以 yǐ 自 zì 宽 kuān, 举 jǔ 杯 bēi 断 duàn 绝 jué 歌 gē 路 lù 难 nán。
心 xīn 非 fēi 木 mù 石 shí 岂 qǐ 无 wú 感 gǎn? 吞 tūn 声 shēng 踯 zhí 躅 zhú 不 bù 敢 gǎn 言 yán。
